当前位置:国学网 > 诗词鉴赏 >

淇上人戏荡子妇示行事诗

(南北朝)刘孝绰

桑中始奕奕,淇上未汤汤。美人要杂佩,上客诱明珰。

日暗人声静,微步出兰房。露葵不待劝,鸣琴无暇张。

翠钗挂已落,罗衣拂更香。如何嫁荡子,春夜守空床。

不见青丝骑,徒劳红粉妆。

《淇上人戏荡子妇示行事诗》拼音标注

qí shàng rén xì dàng zǐ fù shì xíng shì shī
sāng zhōng shǐ yì yì,
qí shàng wèi tāng tāng。
měi rén yào zá pèi,
shàng kè yòu míng dāng。
rì àn rén shēng jìng,
wēi bù chū lán fáng。
lù kúi bù dài quàn,
míng qín wú xiá zhāng。
cùi chāi guà yǐ luò,
luō yī fú gèng xiāng。
rú hé jià dàng zǐ,
chūn yè shǒu kōng chuáng。
bù jiàn qīng sī qí,
tú láo hóng fěn zhuāng。

刘孝绰

刘孝绰

(481—539)南朝梁彭城人,本名冉,字孝绰,小字阿士。七岁能文,年十四,代父起草诏诰,号“神童”。梁武帝天监初,起家著作佐郎。后迁尚书水部郎。作诗得武帝嗟赏。累擢秘书丞,廷尉卿。被到洽所劾,免官。位终秘书监。