当前位置:国学网 > 诗词鉴赏 >

寄彭仲谋兼柬令弟羡门

(明代)周筼

文人更相轻,此事古已然。况今衰薄日趋下,谁从屠钓推贞坚。

监官独有彭夫子,汲引幽遐世无比。郭泰人伦许劭评,坐合末俗敦懿轨。

胡山阳羡一书生,卖药来栖海上城。新诗满箧不堪煮,瘦妻病母愁空铛。

君能裹饭相寻数,不使颠连赴沟壑。属和羊何世并称,谢家群从多名作。

吾宗福柱才弱龄,亦有林生初发硎,昨者携诗走门下,辱君奖借增光荧。

归来佳咏相传示,贱子姓名蒙录记。无盐刻画难作容,小巫神气徒深愧。

海内名高汪与王,娄东合肥不可当。清真共挹王方伯,雄健皆推曹侍郎。

吁嗟我党多贫贱,朱李才华世方见。渐川隐者释东关,老成得自千锤鍊。

杜陵声誉早著闻,番禺屈子尤不群。陆姜李顾及三魏,直上皆欲干青云。

自余才俊分超轶,推挽后先安可失。读书曾不慕浮荣,仆与南村同矩律。

令弟从知慧业深,许身直欲比南金。辞官虞寄多幽兴,卜宅陶潜有素心。

清文秀句人争诵,博取诸家能错综。连舍相呼应不迟,青青池草西堂共。

企望风流今几春,何当携手作情亲。他时傥遂观涛约,并挹琼枝玉树新。

《寄彭仲谋兼柬令弟羡门》拼音标注

jì péng zhòng móu jiān jiǎn lìng dì xiàn mén
wén rén gèng xiāng qīng,
cǐ shì gǔ yǐ rán。
kuàng jīn shuāi bó rì qū xià,
shúi cóng tú diào tūi zhēn jiān。
jiān guān dú yǒu péng fū zǐ,
jí yǐn yōu xiá shì wú bǐ。
guō tài rén lún xǔ shào píng,
zuò hé mò sú dūn yì gǔi。
hú shān yáng xiàn yī shū shēng,
mài yào lái qī hǎi shàng chéng。
xīn shī mǎn qiè bù kān zhǔ,
shòu qī bìng mǔ chóu kōng dāng。
jūn néng guǒ fàn xiāng xún shù,
bù shǐ diān lián fù gōu hè。
shǔ hé yáng hé shì bìng chēng,
xiè jiā qún cóng duō míng zuò。
wú zōng fú zhù cái ruò líng,
yì yǒu lín shēng chū fā xíng,
zuó zhě xié shī zǒu mén xià,
rǔ jūn jiǎng jiè zēng guāng yíng。
gūi lái jiā yǒng xiāng chuán shì,
jiàn zǐ xìng míng méng lù jì。
wú yán kè huà nán zuò róng,
xiǎo wū shén qì tú shēn kùi。
hǎi nèi míng gāo wāng yǔ wáng,
lóu dōng hé féi bù kě dāng。
qīng zhēn gòng yì wáng fāng bó,
xióng jiàn jiē tūi cáo shì láng。
xū jiē wǒ dǎng duō pín jiàn,
zhū lǐ cái huá shì fāng jiàn。
jiàn chuān yǐn zhě shì dōng guān,
lǎo chéng dé zì qiān chúi liàn。
dù líng shēng yù zǎo zhù wén,
fān yú qū zǐ yóu bù qún。
lù jiāng lǐ gù jí sān wèi,
zhí shàng jiē yù gān qīng yún。
zì yú cái jùn fēn chāo yì,
tūi wǎn hòu xiān ān kě shī。
dú shū céng bù mù fú róng,
pū yǔ nán cūn tóng jǔ lv̀。
lìng dì cóng zhī hùi yè shēn,
xǔ shēn zhí yù bǐ nán jīn。
cí guān yú jì duō yōu xīng,
bǔ zhái táo qián yǒu sù xīn。
qīng wén xìu jù rén zhēng sòng,
bó qǔ zhū jiā néng cuò zòng。
lián shè xiāng hū yìng bù chí,
qīng qīng chí cǎo xī táng gòng。
qǐ wàng fēng líu jīn jī chūn,
hé dāng xié shǒu zuò qíng qīn。
tā shí tǎng sùi guān tāo yuē,
bìng yì qióng zhī yù shù xīn。

周筼

周筼

(1623—1687)明末清初浙江嘉兴人,初名筠,字青士,别字筜谷。以孝称。明末弃举子业,开店卖米。以贱价买得故家书一船,于肆中读之,遂工诗,受朱彝尊赏识。为人倜傥不羁,性好施,人有匮乏,辄资给之。后客游四方以终。有《词纬》、《今词综》、《采山堂集》、《析津日记》等。